TRUYỆN THIẾU NHI

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P20)

Chủ Nhật, 07/04/2019 01:00 GMT+7.

Share on Facebook


  “Phải, ta cũng nghĩ vậy, cái áo này đẹp nhất thật”, vị chủ khảo nói. Ông vừa dứt lời, bé Danh đã quay mình trên đôi nạng nhìn về phía chị nó. Lúc ấy An đang đỏ bừng mặt, mắc cỡ vì những lời nói lanh chanh của em trai mình.

“Chị đoạt giải rồi, chị An ơi!” bé Danh kêu lớn làm cho tất cả mọi người phải bật cười, rồi cùng nhau vỗ tay mừng. Thế là người đoạt giải về phe nữ đã được tuyên bố trong một hoàn cảnh thất bất thường và bất ngờ.

Về phía con trai thì người đoạt giải là thằng Thạch. Trước khi treo giải, vị chủ khảo có đọc một bài diễn văn khá dài, nhưng chẳng đứa bé nào để ý nghe. Kế đấy là tiệc trà với đủ các thứ bánh kẹo ngon mà trẻ con hằng ưa thích. Sau tiệc trà, Thạch được các bạn xúm xít đưa về nhà. Chúng chơi nhảy cừu ở công viện, và Thạch được các bạn mua kẹo súc-cù-là mời ăn để thưởng công cho nó. Về nhà, nó còn được má no dọn cho ăn những món đặc biệt nên cả đêm hôm ấy bụng nó ọch ạch.

Thằng Duyên xuống dưới làng để lấy bánh mì. Lúc nó đi trở về qua trường học, nó thấy sân trường vắng tanh; tất cả học sinh đều đã về nhà. Nó một mình lủi thủi leo lên đồi, hai vai sụm lại, mắt nhìn dán xuống đất.

Không phải sức mạnh của cái giỏ bánh mì nó đeo trên lưng làm cho người nó còng lại như một ông già mà chính nỗi sầu thảm nó mang trong lòng. Tại sao có ngày thấy dễ can đảm, phần khởi lạ thế, mà có ngày nó chỉ thấy giận hờn, ghen ghét nặng trĩu trong lòng? Hôm qua, lúc ở nhà ông già trên núi về, nó đã nghĩ nó sẽ không bận tâm đến việc thằng Thạch trúng giải, nhưng hôm nay sao nó thấy căm tức thằng Thạch quá. Ông già nói về nỗ lực để trở thành người hiền tốt như Thượng Đế đã muốn ta trở thành. Nhưng nó thấy hình như không thay đổi được con người nó, dầu nó cố gắng đến đâu.

Tuy nhiên ông già đã đổi khác, và thằng Duyên băn khoăn tự hỏi không hiểu bằng cách nào. Ông già đã nói về Thượng Đế, có lẽ Thượng Đế có thể làm cho người xấu trở thành tốt nếu người ta kêu cầu đến Ngài. Thằng Duyên tự nghĩ nó không hiểu biết nhiều về Thượng Đế, nhưng dù sao chắc Thượng Đế cũng giận nó lắm vì nó đã ác độc với thằng Danh.

Nhưng có thực Thượng Đế yêu thương nó nhiều lắm không? Chắc không khi nào Ngài lại vội vàng tha thứ cho một tội ác như việc nó đã làm? Và dù cho Thượng Đế có tha thứ cho nó, người khác cũng chẳng ai tha thứ cho nó đâu? Nó lại cảm thấy buồn khổ vô cùng, và không nhịn được, nó tức giận, đá vào những hòn đá trên lối đi.

Lúc ấy nó đã đi tới chỗ đường rẽ, một đường dẫn tới chỗ nhà An ở cách đây không xa, và đường kia dẫn về nhà nó. Tai nó thoáng nghe thấy tiếng trẻ con đang ca hát khiến nó quay đầy lại. 

Bé Danh và con Mướp đang lúi húi trong đống cỏ mới hái, giống như đôi chim đang nằm gọn trong tổ. Đầu bé Danh cúi xuống như đang mãi nhìn ngắm vật gì trong lúc miệng vui vẻ khe khẻ ca. Đôi nạng của nó để nằm trên mặt đất bên cạnh nó.

Được thúc gịuc vì thấy mình cô quạnh quá, thằng Duyên tiến lên một bước và đứng nhìn. Đột nhiên, mặt nó tươi lên, hai má ửng đỏ, miêng khẻ hít hà. Một niềm khoái cảm dâng lên trong lòng nó, vì nó nhìn thấy bên trong đống cỏ mà thằng Danh làm như một cái ổ có hình những con vật bằng gỗ nó đã cố công tạc khắc cho thằng Danh.

“Như vậy là nó có đưa cho em nó”, thằng Duyên nghĩ thầm, lòng hân hoan rộn rực. “Và thằng Danh cũng thích chúng nữa!” Nghĩ đến đấy nó liền cất tiếng hỏi: “Bé Danh đang chơi cái gì thế?”

Bé Danh giật nẩy mình, ngẩng nhìn lên. Khi nhận ra thằng Duyên là đứa trẻ định giết con Mướp của nó, phản ứng đầu tiên của nó là ôm chặt lấy con Mướp như để che chở, miệng thì nói: “Cút đi, đồ ác độc!”

Còn Tiếp

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P24)

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P23)

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P22)

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P21)

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P20)

1 2 3 4 5 ... 11 Tiếp Cuối

BÀI VIẾT CÙNG CHUYÊN MỤC