TRUYỆN THIẾU NHI

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P23)

Thứ Ba, 16/04/2019 01:00 GMT+7.

Share on Facebook


Vị mục sư già trèo lên bục giảng. Ông làm mục sư ở làng này đã được bốn mươi lăm năm trời và được tất cả mọi người cảm mến. Lưng ông hơi còng, da ông rám nắng vì ông vẫn còn leo lên núi để thăm những con chiên ở rải rác bất kể lúc trời mưa hay trời nắng. Râu ông thật dài và bạc trắng đến nỗi bé Danh, đầu còn tơ tưởng đến cây thông Giáng sinh đã lẫn lộn ông với ông già Nô-en, và thắc mắc tự hỏi không hiểu sao ông lại không mặc chiếc áo màu đỏ thay cho màu đen.

Vị mục sư già đứng trên bục nhìn xuống đám người mà ông hằng yêu thương và quen thuộc tên từng người một như  người trong gia đình. Năm nay ông đã già lắm rồi đây có thể là bài giảng Giáng sinh cuối cùng của ông. Ông cầu Chúa giúp ông nói lên được những lời mà mọi người sẽ ghi nhớ mãi mãi không quên.

An thẩn thờ nghe kể câu chuyện mà nó đã hiểu biết tường tận. Lúc ấy óc nó đang vơ vẩn nghĩ đến đâu đâu chợt những lời nói nhắc đi nhắc lại của vị mục sư già lọt vào tai nó, những lời nói đã từng ám ảnh nó mỗi mùa Giáng sinh:

“Không có chỗ nào cho họ… không có chỗ cho Ngài!”

Vị mục sư lặp đi lặp lại câu ấy ba lần, thong thả chậm rãi theo lối nói của những người già. Mỗi lần An lại tưởng chừng như lời ấy vang lên sầu thảm hơn. Đáng lẽ nó phải mau mau mở cửa ra mới phải!

“Ấy vậy mà”, vị mục sư già nói tiếp, “Đêm nay Cứu Chúa vẫn còn đứng ở bên ngoài những cánh cửa khép kín- vẫn còn những tấm lòng không có chỗ cho Ngài. Và đây là lời Ngài phán:

“Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng  ta và mở cửa cho, thì ta sẽ vào…”

“Lễ Giáng sinh này, các bạn sẽ làm gì đối với Ngài? Các bạn có vui lòng mở cửa, hay các bạn cứ để Ngài đứng mãi bên ngoài? Có phải những lời nói đáng buồn kia là để nói về các bạn không? “Không có chỗ cho Ngài?”

“Ta cần phải mời Ngài bước vào”, An nghĩ. “Không hiểu như vậy là ý nghĩa thế nào. Vị mục sư nói về việc mời Chúa ngự vào lòng chúng ta. Không biết mình có thể mời Ngài ngự vào lòng mình được không”.

Lúc ấy An cho rằng đấy cũng là một ý nghĩ hay hay và nhìn quanh xem mọi người khác có nghĩ như nó không. Lúc nó quay đầu nhìn quanh, nó chợt nhận ra thằng Duyên đang ngồi cùng với má nó và chị nó ở cánh bên kia giáo đường.

Vừa nhìn thấy thằng Duyên, An nhận ngay ra nó không thể mời Chúa ngự vào lòng nó, vì lòng nó đang chứa đầy hận thù đối với thằng Duyên. Dĩ nhiên, Cứu Chúa không khi nào ngự vào lòng một kẻ đang chứa đầy hận thù, một tấm lòng không tha thứ. Chỉ có hai đàng nó phải chọn một: hoặc nó phải sẳn sàng tha thứ, gạt bỏ mọi ghen ghét hận thù hay nó đành phải để cho Chúa Giê-xu Christ đứng chờ đợi bên ngoài.

Lúc này nó chưa muốn tha thứ, chưa muốn tha thứ được. Chưa phải lúc.

Ngoài ra, còn có một việc khác nữa. Nó đã làm gãy con ngựa gỗ của thằng Duyên và cố tình để thằng Duyên tưởng lầm là tại con mèo; nó đã làm cho thằng Duyên mất trúng giải. Nếu Chúa Giê-xu ngự vào lòng nó, Ngài tất sẽ phải nói một cái gì về chuyện ấy.

Mọi người rì rầm trò chuyện trong giáo đường. Những em nhỏ nối đuôi nhau tiến lên phía cây Giáng sinh. Ông Lễ, thợ rừng, đứng ra phân phát gấu. Bé Danh giật mạnh tay áo ông và chỉ lên con gấu ở chỗ cao nhất đang hả hoác miệng cười với ngôi sao Giáng sinh.

“Lấy hộ cháu con kia, ông ơi”, nó khẽ nhắc, “cái con ở tít trên kia kìa, ông lấy hộ cháu con ấy, đi ông!”

Vì nhìn thấy cặp nạng và vì là ngày Giáng sinh nên ông Lễ phải hì hục mang thang ra, dẹp đám trẻ con; dẹp luôn cả những bóng đèn màu ở dưới thấp để lấy chỗ leo lên gỡ con gấu đem xuống cho bé Danh. Dưới ánh sao sáng, trên suốt quãng đường về nhà, bé Danh ôm chặt lấy con gấu mà nó đã lựa chọn; mỗi lần nó nhìn xuống con vật đang toét miệng cười, nó lại khoái chí chắt lưỡi như thể giữa nó và con gấu đang trao đổi với nhau một chuyện gì lý thú lắm mà người ngoài không ai biết được.

Còn Tiếp

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P24)

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P23)

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P22)

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P21)

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT (P20)

1 2 3 4 5 ... 11 Tiếp Cuối

BÀI VIẾT CÙNG CHUYÊN MỤC