Bé Danh nằm ngửa trên giường, giữa hai lần chăn êm nệm ấm. Tuy còn nhỏ, nhưng nó vẫn ý thức được cái con người quan- trọng của nó lúc nầy. Nó muốn đòi hỏi gì là lập tức mọi người sẽ chiều ý nó ngay....
Danh kéo cánh cửa nặng nề và bước ra khỏi ngôi nhà gỗ. Sương đêm vẫn còn giăng mờ mờ trong không khí. Từng tảng sa mù trắng xóa di chuyển chầm chậm trên mặt sông. Đâu đó, đã nghe tiếng chim ríu rít. Trời hãy còn sớm lắm, nhưng một làn khói trắng đã bốc lên từ ngôi nhà nhỏ cách đó khoảng năm mươi thư...
Danh đếm từng bước một trong bầu không khí lành mạnh đầy sương mù của một sáng sớm tháng tám. Sương lan trên mặt sông phẳng lặng như gương. Một bầy vịt trời đi ăn đêm về muộn, hối hả đập cánh vừa kêu rối rít bên trên đầu Danh.
Ngoài bệnh viện, những con quạ đang cãi nhau ầm ĩ trên ngọn cây. Bóng chiều đổ dài theo dòng trôi của ngày sắp tàn tại miền Tân-ga-ni. Ngoài hiên cửa phòng phát thuốc, dưới bóng cây cổ thụ, vài người vừa khỏi bệnh đang trò chuyện với nhau...
Danh đi tới đi lui giữa khung cảnh nhộn nhịp của bến xe, có con chó Lu luôn luôn nép sát dưới chân. Thỉnh thoảng nó lại ngước nhìn ra đường cái, phía chuyến xe đò Sài gòn – Long xuyên phải xuất hiện trước khi vào bến. Đây là chuyến xe thơ, mà đã bị trễ đến một tiếng đồng hồ rồi...